Muối nóng: Em! Sao có những người chỉ bắt
đầu nghĩ tới việc thay đổi bản thân khi đã ở tận cùng đau khổ?
Ý là kiểu bao
nhiêu người khuyên can mà vẫn cứ đâm đầu, đến nứt đầu rồi mới hơi tỉnh tỉnh á…
Đá không đường: Ý anh là những người phải
tự nướng tay mình để ngửi mùi thịt á hả?
Muối nóng: Ừ, đúng đó. Nhưng diễn tả theo
kiểu của em á
Đá không đường: Là kiểu nào?
Muối nóng: Kiểu em hay nói khi rảnh rỗi, rảnh tới nỗi ngồi ngắm phấn hoa vàng vương trên cánh bướm
Đá không đường: À. Là như này:
Xin hãy để tôi được yên.
Cho tôi được tiếp tục trông mong và hy vọng.
Cuộc sống này, tôi đã nâng
niu gìn giữ,
Hy vọng này đã được
tưới tắm bằng nước mắt,
được vỗ về trong mỗi giấc mơ.
Tôi hiểu.
Tôi nghe thấy rồi.
Và tôi sẽ kiên nhẫn –
như cánh rừng già lặng im chờ cơn mưa đến
Tôi chưa được hiểu bạn;
nhưng
tôi hiểu một tiến trình,
lặng lẽ và dữ dội mà tôi đã được nghe
rằng…
chỉ đến khi ấy, khoảnh
khắc rung chuyển,
khi trái
tim đã nứt toát vỡ ra làm đôi
ta sẽ
thấy
giữa hai nửa rạn vỡ
những là màu đen và hơi ẩm.
Đó là đất,
đã sẵn sàng
cho sự sống mới bắt đầu.
Muối nóng: đúng kiểu diễn đạt này rồi.
Nhưng anh nghe thấy…sao ta! cảm giác vỡ nát hoang tàn quá
Đá không đường: thì còn có thể như này:
Chúng ta dành cả cuộc đời để cố neo giữ ảo
mộng phù du của mình, vây quanh bởi lớp lớp tường niềm tin về sự
vĩnh cửu và ổn định. Chúng ta lập kế hoạch, chúng ta thề nguyện như thể lòng người là sắt
thép, chúng ta tạo xương sống cho dòng chảy của đời sống mà bản chất là sự bất
định bằng những thói quen. Thói
quen nhẹ nhàng đưa chúng ta vào giấc ngủ dài
bằng giấc mơ dễ chịu về khả năng dự đoán và kiểm soát thỉnh thoảng chen vào hàng hàng những ác mộng. Nhưng
cũng chính ta, khi tâm hồn đang mơ màng ngủ, hết
lần này đến lần khác gục đầu
trong nước mắt. Đến khi ta
quỵ gối trong vũng nước mênh mông
vô định, đưa mắt nhìn quanh thì bờ
tường kia đã vỡ vụn; lúc ấy cuộc
sống — chính cuộc sống, chứ không phải bức
tranh mô phỏng của cuộc sống đến từ tham vọng kiểm soát — ùa vào!
Muối nóng: có cách đặt câu hỏi khác đi
không em? kiểu nhẹ nhàng tươi sáng tương lai á? Hay là nhìn ở góc khác – nói theo “chữ của em” – không nhỉ?
Đá không đường: đương nhiên.
Hiển nhiên là
không cần phải đổ nát hoang tàn và...cay đắng đến thế, chỉ cần chuẩn bị 3
bước thôi là có thể khăn gói lên đường
– hành trình thay đổi bản thân:
Bước 1: đủ thong dong để ngắm vẻ phù du của phấn hoa vàng
vương trên cánh bướm
Bước 2: nhìn, nhìn và nhìn….cho đến khi thấy
2 điều: vẻ đẹp của sự phù du và bên kia cánh bướm rực rỡ màu sắc là quá trình thay đổi liên tục
từ trứng đến sâu trong kén đến hiện tại trước mắt…
Bước 3: tới mấy chữ mà anh nói
mãi sau mỗi khóa thiền đó
Muối nóng: là pháp – hành - ngộ
hả?
Đá không đường: vâng, lý thuyết
– hành động – thực tại
Muối nóng: anh chưa theo kịp
Đá không đường: thì nãy giờ là
trình bày phần lý thuyết đó, bước kế là hành – ngộ "theo chữ của anh" á
Muối nóng: thông tin này đã được
ghi nhận...cần từ từ xử lý.
(vẫy tay) Cô ơi, cho
cháu gọi thêm món!
