Skip to main content

THƯ ĐI NAY ĐÃ LẠI VỪA KỊP ĐƯA VỀ ĐÂY… MỘT LỜI TỪ CHỐI

Khi nắng còn vương vấn hoa lá dù “túi màu” mặt trời mang theo có lẽ đã vốc đến tận đáy vì cỏ cây đang được ướp đẫm thứ màu vàng sẫm gần như ngả sang đỏ. Khung cảnh ấy khiến lòng người ngắm mơ hồ ngỡ như ta ngang hàng với cỏ cây hoa lá, rằng ánh nắng kia đang lưu luyến ta và rằng thứ màu vụn pha kia là để vỗ về ta sau buổi trưa hè mặt bị đốt cháy ran. Trong cảm giác mơ màng lơ lửng ấy, ta muốn kể, kể về tất cả sự đẹp đẽ này về ý nghĩ tinh nghịch “mặt trời vụn về không khéo vén đã mang thiếu nước pha màu”, ta định viết thư nhưng rồi làm sao không biết lại mở và đọc thư. Bức thư vừa đến, mang về một Lời từ chối! Một lời từ chối rõ rành rành.... nhưng sao ta lại bối rối và lúng túng thế này với cảm xúc của mình!
Thư gửi từ người đang ngập ngừng trước cánh cửa tham vấn tâm lý
Chào bạn,
Mình đã đọc tất cả bài viết trên blog của bạn, mình thậm chí còn thuộc một vài đoạn và đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần mục Tham vấn tâm lý, Đến hôm nay, mình lấy hết can đảm để thú nhận là mình chưa sẵn sàng để tham vấn tâm lý, mình chọn quay về góc cô đơn của mình, nhưng mình muốn kể bạn nghe một phần chuyện của mình:
Mình thấy bóng dáng mình trong những câu chuyện bạn kể, có lúc mình đã thốt lên “Ồ… nếu bạn ấy hiểu được điều này, chắc chắn bạn ấy sẽ nghe và hiểu được mình dễ như ăn kẹo.” Có lúc mình giật mình khi đọc, cảm giác tâm can mình đã bị đọc trộm. Cũng chính vì vậy, mình... hơi sợ. Sợ rằng nếu đối diện với bạn, bạn sẽ lắng nghe mình và rồi mình sẽ bật khóc, sẽ yếu mềm, sẽ phải nhìn vào điều mình đang cố lảng tránh.
Có hôm thì mình nghĩ, không biết mình có ‘nặng’ tới mức phải tham vấn tâm lý không. Rồi, mình lo mình sẽ làm phiền bạn, sẽ yếu đuối, hoặc... sợ hơn hết thảy là mình hông biết phải nói gì.
Mình cảm thấy cách bạn kể chuyện rất thơ rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất ‘cao’... mà mình thì còn rối ren, còn bừa bộn, một tâm hồn yếu nhược (mình không diễn đạt rõ chỗ này được, cảm giác là tâm hồn bạn xa tầm nhìn mình quá... mình hy vọng bạn hiểu được từ ‘cao’ của mình). Mình không chắc mình đủ xứng đáng để được ai đó lắng nghe mình trọn vẹn tử tế đến vậy, mình không chắc mình đủ thú vị để đối thoại với người mà chỉ qua mấy dòng viết đã khiến mình bật cười.
Đôi lúc mình ganh tỵ vì mình cảm thấy mình nhỏ bé trong thế giới tâm hồn mà bạn đã thấy, đã kể.
Thỉnh thoảng, mình có ý nghĩ trách bạn, chỉ cần thêm một lời nhắn, một thông điệp kiểu: “bạn không cần phải rõ ràng, mạnh mẽ hay sẵn sàng; bạn chỉ cần đến với tôi như bạn đang là – rối bời cũng được, im lặng cũng được.” Chỉ cần như vậy thôi có lẽ mình đã can đảm để gặp bạn!
Nhưng bạn đã chưa bao giờ nhắn gửi như vậy, mình chắc chắn. Vì mình đã đọc đi đọc lại tất cả những gì bạn viết và tuyệt nhiên không có lời hứa hẹn hay cổ vũ nào cả. Trông mong tìm kiếm và vẫn không thấy nhưng mình ngạc nhiên là mình không cáu, không thất vọng...mình lại bị thu hút và có chút dễ chịu bởi cảm giác chân thật, đời thường và chất… thơ trong những câu chữ mình đang đọc.
Mình cảm ơn bạn vì đã viết, mình mong bạn tiếp tục viết vì mình tin rằng đến một lúc phần nhỏ bé sợ hãi còn lại trong tâm hồn mình sẽ được xoa dịu để mình đủ can đảm trực tiếp kể cho bạn nghe những điều mình đang cố tránh né.
Cảm ơn bạn, bạn đang xây một miền trú ngụ bằng chữ để mình nhắc bản thân rằng “có một nơi – không ai thúc ép mày trưởng thành hay phải mạnh mẽ, chỉ lặng lẽ đợi mày đủ can đảm để quay về tìm lại chính mày.
*** Nếu bạn muốn, bạn hãy đăng thư của mình nhé! Nhưng mình muốn bạn giữ lại thư bản trả lời mình, mình muốn giữ nó cho riêng mình.


Trạng thái bối rối, lúng túng của ta xuất phát từ xung đột diễn đi diễn lại từ khởi thủy kiếp người:
Cảm xúc: chốc chốc lại reo vui trong lúc mắt ta lướt qua từng dòng trong thư.
Lý trí: vui như vậy thật không phải
Cảm xúc: sao mà không phải, có ai đó hiểu điều ta viết, thích nó nữa...ta không vui mới không phải
Lý trí: nhưng người đó, họ đang cần giúp đỡ và ta không làm gì được cả
Cảm xúc: người đó cảm ơn mà
Lý trí: người đó họ đang cô đơn
.....
Ta nhìn ra xa, mặt trời đã gom hết nắng... giờ chắc cũng đã tới nhà.
Ta như hờn dỗi, rõ ràng nắng kia không phải dành cho ta và rằng ta không sánh được với hoa lá, rằng nắng vấn vương lưu luyến vì muốn nhìn ngắm sắc hương cỏ cây...chứ không phải mặt ta.
Bất chợt, ta nhận ra có Lời từ chối nọ đã bắt được nhịp cầu, đưa hai tâm hồn đến gần nhau, gần đến mức dường như đã ‘thấy’ nhau.