Đá không đường: em đọc xong Kẻ Cắp Chân Thật rồi anh.
Muối nóng: uh, thấy sao?
Đá không đường: ôi! Thấy nhiều thứ.
Muối nóng: ở truyện hay ở tâm trí em?
Đá không đường: à, phân loại có vẻ không cần thiết. Mà cái chính là em không thích.
Muối nóng: đồng ý.
Đá không đường: đầu tiên phải kể đến “công thức độc dược”: sự hằn học bộc lộ ra từ nỗi nghi ngờ giấu kín hòa lẫn sự tử tế chân thành từ trái tim có phần nhân hậu sẽ dày vò, hành hạ cả kẻ đã trót sai trái lẫn người đang phán xét. Em không rõ được bên nào đau khổ hơn nhưng em khá chắc cảm giác chạnh lòng nơi người chứng kiến những bi kịch đó.
Muối nóng: vậy có “công thức giải dược” không?
Đá không đường: tất nhiên có. Ở đây Hiện tượng học thắng “đời” 1-0. Nôm na là: ngờ là một hiện tượng, quyết giấu kín là hiện tượng tiếp theo….và hết chuyện, trong khi tâm hồn còn đó, lộng gió tự do nhìn cuộc đời trước mắt.
Muối nóng: anh không đụng đến Hiện tượng học của em. Anh chỉ thắc mắc, sao lòng nhân ái kiểu tha thứ vô điều kiện lại không được xem là giải dược?
Đá không đường: cú đúp cho Hiện tượng học! vì theo hướng nhìn bao dung, tha thứ anh hẳn đã tin có lỗi lầm trước khi nhìn, trước cả lúc “đưa tay với” vơ về tim mình tình thương ấy.
Muối nóng: anh đang nghĩ đến chuyện cho em đi học triết toàn thời gian
Đá không đường: thông tin này đã được tiếp thu! Còn nữa nha; em lại phải cúi đầu cảm phục trước thiên tài của Dostoevsky. Khi đọc truyện, chính em là người sập bẫy nha, mặc dù biết rõ mình sập bẫy nhưng không thể chọn bước ra.
Muối nóng: hấp dẫn rồi!
Đá không đường: trong lúc đọc, em không lơ được sức hút của ý nghĩ hoài nghi Axtafi Ivanovic, không phải câu chuyện anh ta kể mà là liệu anh ta có liên quan không trong sự kiện cái áo bành tô của nhân vật Tôi bị lấy mất. Đọc xong truyện thì nỗi hoài nghi càng được củng cố. Nhưng! Điều em muốn kể không phải nỗi hoài nghi hay văn tài của Dostoevsky mà là cảm giác bối rối của em khi đọc xong.
Anh có thấy tính trái quy luật? Cũng không hẳn là quy luật.
Chà, sao ta. Ý em là diễn biến đã không thuận theo "đà quán tính của tiến trình phát triển tinh thần" vì nếu Axtafi đã thực sự trải qua câu chuyện mà anh ta kể, nỗi chạnh lòng và thương xót đối với kẻ cắp chân thật kia thực sự đã có trong tâm hồn anh ta… thì đến thời điểm hiện tại anh ta hẳn đã đứng yên rối bời khi thấy kẻ cắp lấy đi cái áo bành tô, hẳn là anh ta lúng túng đến không thốt nên lời chứ không phải vừa mắng chửi vừa có thể kể chuyện.
Khi nghĩ rằng từ đôi môi của Axtafi có thể tuôn ra những lời xót thương và cả những lời dối trá và cả những lời cay nghiệt và bao nhiêu lời phỉnh nịnh....em cảm thấy hơi lạnh người vì những điều đẹp đẽ nhất trần đời như lòng thương xót, cảm giác chạnh lòng trước một kiếp nhân sinh...có thể được thốt ra một cách nhấn nhá nhưng lại trôi đi như nước chảy, nó không gột rửa được chút nào linh hồn của người đó
Ôi Dostoevsky! Ông cấp cho Axtafi một câu chuyện quá khứ rất hay rất sống động, dẫn dụ ta vun vén mầm hy vong, hy vọng ta đang dần thấy một con người đã hiểu nỗi đau đồng loại, đã thấy được kiếp nhân sinh, tâm hồn đã bay là đà trên đời sống… nhưng rồi ông lại thả Axtafi vào cái hiện tại nơi mà sự cay nghiệt và sân si của anh ta quá thuyết phục – một cú duy nhất, dứt khoát đập tan tành hy vọng. Đây chính là then vàng mà Dostoevsky đã cài, ta không thể thoát.
Muối nóng: em xem có làm rõ hơn được thêm ở ý nào không?
Đá không đường: à. Đấy, chỉ là đọc thôi ấy, mà một khi nghi ngờ khởi lên ta đã không thể thoát thì thử hỏi trong sinh động đời sống, đòi hỏi con người dằn lòng dằn dạ để tin tưởng để tha thứ vô điều kiện có phải chăng cần xét lại?
Tất nhiên, có lối khác không vất vả, không loằng ngoằng, không mạo hiểm đến thế!
Muối nóng: là Hiện tượng học à?
Đá không đường: Ôi! Em chân thành trân trọng sự hiện diện của anh trong câu chuyện của em
Muối nóng: anh cũng là kẻ bại trước nỗi hoài nghi và đã khuất phục trước tính tò mò. Anh vừa có ý tưởng: tìm và đưa sách cho em đọc trước; anh sẽ đọc sau khi nghe em nhận định.
Đá không đường: Oh, hơi ngược ngược
Muối nóng: vì nếu anh đọc xong trước khi nghe em review thì anh sẽ quẩn quanh với thắc mắc tại sao mình không thấy điều em thấy
Đá không đường: à. Vì đã có Hiện tượng học nên cà phê không cần đường!