Thì ta có cơ hội bắt gặp bản thân ở một nơi xa lạ, đang lúng túng, ngờ ngợ nhận ra ta vừa quen vừa lạ với chính mình.
Bốn cây dừa xếp
thành hàng ngang, đám tàu lá chăm chỉ quật qua quật lại như mấy cái cọ đang cố
đánh tan lớp màu có phần quá tay trên nền vải, nắng đang rắc đều lớp phủ màu
vàng, thế nhưng màu xanh vẫn còn rất xanh, vạt xanh trải dài đến cuối tầm mắt rồi từ
chỗ đường mép, chỉ là một vệt sáng màu vắt ngang, màu xanh kéo về đến tận phía
trên mấy cây dừa, có vài đám mây trắng nhưng lại quá mỏng nhẹ, bóng của chúng
rơi xuống, ở cái chạm đầu tiên đã bị sóng tóm lấy vỗ cho tan tác. Không ngắm được
bóng mình, mây dỗi hờn để gió cuốn đi; hẳn gió đang thì thầm “mây đẹp làm
sao….
Ken…keng…
Có một cái muỗng
hay nĩa bằng inox nào đó vừa chạm mặt sàn nhà. Ta ngửi thấy mùi thơm quen thuộc,
nhìn tách cà phê cùng dĩa salad, ta mỉm cười cố xoa tan nỗi hoài nghi mới chớm:
“tâm trí mình đi xa thật”.
Không thể xác định
được là do ngụm cà phê, gió biển, nắng vàng, bầu không khí, sự im lặng kỳ diệu
của gần mười con người đang bận rộn việc của mình hay điều gì khác đã
khiến cho khoảnh khắc đó lấp lánh hạnh phúc, ta cảm nhận dư vị ngọt ngào của sự hiện
diện….
…lần này là chuông
điện thoại. Ai đó vẫn để điện thoại ở chế độ chuông báo trong bữa sáng, thứ
Hai, bên bờ biển.
Ngạc nhiên là tiếng chuông đã tắt mà không nghe tiếng người nói chuyện. Một điều tốt lành!
Du lịch một mình
thì sao?
- Ta nhận diện được nhiều cảm giác của mình hơn, có vẻ các giác quan chăm chỉ cung cấp thông tin hơn những thứ Hai khác khi mà ta đang căng mắt trước màn hình máy tính ở văn phòng.
- Có những khoảnh khắc dường như ta nghe được lời tâm hồn mình đang thỏ thẻ.
- Ta theo đuổi đến tận cùng những suy nghĩ của mình; hóa ra chúng không lộn xộn và vu vơ, chúng là những câu chuyện khá dài.
- Phản ứng cảm xúc của ta trở nên dịu dàng; theo sau tiếng muỗng nĩa rơi và tiếng chuông điện thoại không thấy bóng dáng “tức giận”, “cáu”, “khó chịu”… mà là trạng thái bình yên khác lạ.
- Tâm trí ta như bầu trời trước mắt, sáng trưng, lộng gió và không biên giới (khi có bạn đồng hành, ta sẽ không cách nào ngăn bản thân quan tâm đến đối phương, bất kể đó là ai).
Khi du lịch một
mình, cái nhìn của ta không bắt gặp cảnh cũ, tâm trí không bận bịu với những lối
mòn, xung quanh không có tiếng nói cười quen thuộc của người thân, bạn bè...trong
thinh lặng, ta đối diện cảm giác cô đơn. Ta bất ngờ rằng nỗi cô đơn khi ta một
mình, xa lạ với xung quanh có phần dễ chịu hơn thường ngày: nếu cô đơn là lạnh giá
thì hôm nay lạnh đến nỗi giọt nước mắt đông cứng ở khóe mi mà không kịp rơi, nếu
cô đơn là lưỡi dao thì nó sắc đến nỗi băm vụn một góc tâm hồn trước khi ta nhận
ra mình đau.
Khi
du lịch một mình, ta đủ kiên nhẫn với chính mình, có đủ thời gian yên tĩnh để có thể chậm rãi
nhìn lại quá khứ, ngắm hiện tại và mỉm cười nghĩ về tương lai, chợt nhớ tới câu
mình từng nói với vài người:
Hôm nay, bây giờ, ta đang tạo tác miền thiên đàng cho ta của ngày mai.